anh chính là người cho tôi biết ước mơ,biết yêu nghệ thuật điện ảnh,biết cuộc sống này còn có nhiều điều thú vị để khám phá,tìm hiểu. đặc biệt anh đã cho tôi biết đến mùi vị của tình yêu,dù tình yêu đó không trọn vẹn,chỉ xuất phát từ 1 phía. tôi không hiểu tại sao mình thích anh?và thích ở điểm gì? tôi chỉ biết 1 điều trái tim tôi đã rung động. tôi thích nhìn thấy anh cười.nụ cười của hạnh phúc.bạn có biết vì sao tôi lại học tiếng trung không?cũng chính vì anh. tôi muôn 1 lần trong đời được gặp anh dù đó chỉ là 1 phút thoáng qua trong tích tắc.tôi cũng đã từng hứa với bản thân và với anh nhất định sau này phải được làm việc trong đài truyền hình,hợp tác sản xuất ra nhiều bộ phim hay giành cho các khán giả việt nam. nhưng tôi đã không thực hiện được lời hứa đó. tôi đã không thi đỗ trường đại học sân khấu điện ảnh. tôi buồn và cảm thấy rất xấu hổ mỗi khi bắt gặp ánh mắt đó. anh không hề trách móc tôi.ngược lại anh dạy tôi biết đứng dậy sau vấp ngã. tôi lại chọn 1 con đường khác cho riêng mình,chính là trở thành 1 phiên dịch tiếng trung thật giỏi. tôi sẽ cố gắng học vì anh.
lin zhi ying.wo ai ni.hihi